CHƯƠNG 1:
Kim Vô Lại
- Kim……. Vô
……………. Lại . Hực ..hực… xú tiêu tử , để ta bắt được ngươi thì ốm đòn với lão
phu.
- Ha ha ha…!
Sử lão đầu ngươi sao thế. Ha ha nhìn bộ dạng ngươi kìa. Khó coi chết đi được.
Đúng là nhìn
thấy Sử lão đầu trong hình dáng thế này thì không ai không cười được. Nhưng
cũng chỉ có mấy lão đầu như Trúc Hư lão đầu này cười được thôi, ai mà chẳng biết
tính tình cổ qoái của Sử lão đầu này chứ, chọc vào lão thì có mà ốm đòn, hình
phạt lão hay dùng là nằm kiểu nào thì nằm chứ phải có miệng kề mông là được
“hình dung nhé”.
Lão ngủ quên
có mấy tiếng mà Vô Lại nhà ta đã tạo nên kiệt tác thế này đây, hai chòm râu dài
cột với tóc,còn có vài sợi cỏ đã khô nữa chứ, một mắt bị mực tô đen mắt còn lại
quét vôi… Ôi … kiệt tác mà.
- Ngươi còn
cười được à- Sử lão đầu túc giận mắng to- Ngươi thấy xú tiểu tử kia đâu không?-
Sử lão đầu trừng mắt một cái với Trúc Hư lão đầu rồi hỏi.
- Ta mà biết
hắn ở đâu thì mấy lần trước đã cho hắn ốm đòn rồi – Trúc Hư lão đầu cười như
không trả lời.
- Nói thế ai
mà không nói được , để mai mốt hắn biết tay với ta, hừ….! Sử lão đầu vừa gỡ tóc
vừa nói.
-Rửa mặt đi
rồi đến đại viện đi , ngồi mà khóc như trẻ con thế à…Trúc Hư lão đầu nói xong
đã không thấy hình bóng đâu nữa.
-Xú tiểu tử
, xú vô lại, tiểu ma đầu, tiểu ác ma… bắt được ngươi thì biết tay lão phu… hực
hực…. Sử lão đầu lầm bầm trong miệng.
Nhà Bếp
- Chắc giờ
này Sử sư tôn tức lắm đây.. hehe -.. tiểu Bá ngồi nhìn Kim Vô Lại đang ăn bánh
bao ngon lành mà thương cho lão Sử, hắn cũng quá quen với việc này rồi.. hắn
đâu biết lão đầu Sử lửa đang hầm hầm trong lòng chứ.
- Tiểu Ba Ba
không ăn à, còn cái cuối cùng nè, thôi ngươi béo thế rồi ta ăn giúp ngươi vậy.
Vô Lại nhìn dáng của Ba Ba mà thương cho hắn.
- Vô Lại ,
ngươi không thấy quá đáng à… ta 1 ngày chỉ được ăn bát cơm, ngươi nỡ sao- mập mạp
nước mắt lưng tròng.
- Ta thương
ngươi thôi… mập thế có mà Sương sư muội 5,6 lần thích ngươi, hề hề…. hắn ăn ngồm
ngoàm nói.
- Ực ực… ta
phải có được tình cảm của nàng…… giảm béo …giảm béo- mập mạp quyết tâm.
- Ừ giảm đi.
Giảm đi.”cái câu này hắn nghe không biết nghe bao nhiêu lần rồi, tính ra không
vài ngàn cũng không kém, k giảm mà tăng mới đáng lo, mà người đâu dễ béo dễ sợ,
mỗi ngày có bát cơm mà cứ tăng đều đều à”
- Người đi
đâu đấy… ngươi ăn xong rồi đi thế hả, còn Sương sư muội thế nào đây. Tiểu Ba Ba
thấy Kim Vô Lại muốn rời đi, gọi lớn.
- Ngươi yên
tâm , ta hứa là ta làm..he he. Ta đi ngủ đây.- Hắn là thế nói là làm, chính vì
thế mà hắn đi ngủ.
Đại viện
- Tất cả đến
rồi à… -giọng nói trầm trầm của đại trưởng
lão vang lên trong đại điện. Tất cả có 9 người trên đại điện , còn có mấy lão đầu
đang bế quan tu luyện nên không đến được.
- Sử lão đầu
còn chưa đến-Trúc Hư lão đầu lên tiếng.
- Cái Sử lão
đầu này ngủ chứ gì. Không thành heo đã là phúc rồi, hắn là ông nội của heo-
Thánh Tiền lão đâu nói to.
- Này lão Tiền
nói xấu người khác thì nói nhỏ nhỏ thôi, nói thầm cho thế giới nghe à.- giọng
nói Sử lão đầu vang vang từ xa truyền tới.
- Ha
hahahaha- chúng lão đầu cười to.
- Nạp Lan sư
muội , càng ngày càng xinh đẹp nha… -Bá Khí lão đầu chen vào 1 câu làm người
nào người nấy nhìn lão với ánh mắt khinh thường, ai mà chẳng biết lão là dê cụ
lão tổ.
- ngươi cái
đồ lão đồ dê, ai sư muội của ngươi, cái tính đào hoa của Vô Lại tiểu tử là của
ngươi truyền cho hắn, bây giờ ngươi hài long rồi chứ gì. hừ- Nạp Lan sư phụ trừng mắt nhìn lão đầu Bá Khí, tức giận hừ
vài tiếng.
- Chưa hài
long, nhớ năm xưa..
-Im cái miệng
thối của ngươi lại đi- chúng lão đầu đồng thanh mắng.
Bá Khí lão đầu
im re. lão biết mấy lão đầu này ghen ăn tức ở với hắn mà.
-Được rồi, tất
cả im lại hết đi. Đây cái chợ à.- Đại lão sư phụ cất giọng nói uy nghiêm.
Đại điện im
lặng. Nghe đại trưởng lão nói tiếp.
- Hôm nay ta nói cho các ngươi 1 việc về Kim Thần.
18 năm trước ta thấy hắn ở vực Lai Hy,ta mấy năm nay đã tìm ra nguồn gốc của hắn
nhưng ta chưa chắc chắn lắm nhưng hôm nay ta chắc chắc rồi. Các ngươi có nhớ
hơn 20 năm trước xuất hiện 2 vị anh hùng xuất thế Kiếm Anh và Cổ Huyên, năm đó
huyết chiến trên song Dạ Thủy kéo đến Phong Dương thành trận chiến kéo dài hơn
20 ngày nhưng kết thúc lại ở núi Tây Bình cũng là nơi gần vực Lai Hy. Ta không
biết do nguyên nhân gì nhưng tiên giới tổn thất hơn 300 cao thủ Địa Cước, hơn 30
vị Hải Cước…